NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN, sinh năm 1992.
Địa chỉ : thôn Lâm Giang – xã Hàm Trí – huyện Hàm Thuận Bắc – tỉnh Bình Thuận.
VRNs | 17.03.2014
Bình Thuận – Sinh viên Nguyễn Phương Uyên, người đang chịu bản án ba năm tù treo vì bị quy tội Tuyên truyền chống phá nhà nước CHXNCNVN, theo điều 88 BLHS. Tuy nhiên, ngay trong phiên tòa Sơ thẩm và Phúc thẩm diễn ra tại tỉnh Long An trong năm 2013 vừa qua, sinh viên Nguyễn Phương Uyên đã tự biện hộ cho mình rằng “Chống đảng Cộng sản thì không phải chống nhà nước”. Điều này quả đúng như vậy, vì không thể đồng hóa một tổ chức của ba triệu thành viên với một tổ quốc có 90 triệu dân với lãnh thổ và lãnh hải được cả thế giới công nhận.
VRNs xin chuyển đến quý độc giả nội dung chính của Đơn kháng cáo đề nghị Giám đốc thẩm của nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên.
Trân trọng trình bày
1. Ngày 16/05/2013 Tòa án nhân dân tỉnh Long An ra Bản án sơ thẩm số 37/2013/HSST tuyên tôi phạm tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” (“Bản án sơ thẩm số 37/2013/HSST”).
2. Không đồng ý với kết luận của Bản án sơ thẩm số 37/2013/HSST nên tôi làm đơn kháng cáo theo thủ tục phúc thẩm. Ngày 16/08/2013 Tòa án nhân dân tối cao tại TP.HCM ra Bản án phúc thẩm số 838/2013/HSPT (“Bản án phúc thẩm số 838/2013/HSPT”).
3. Xét thấy Bản án phúc thẩm số 838/2013/HSPT có kết luận không phù hợp với những tình tiết khách quan của vụ án. Cụ thể: Tôi nhận thấy bản thân không hề vi phạm điều 88 Bộ luật Hình sự “Tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, việc tòa án sơ và phúc thẩm buộc tội tôi là hoàn toàn dựa trên nhận định chủ quan, cả hai bản án đã tuyên là vô căn cứ, không hề có cơ sở pháp lý chứng minh tôi phạm tội.
Hơn thế nữa những gì ghi trên hai bản án là không đúng sự thực, như việc kết luận tôi nhận tội, đồng ý đã vi phạm điều 258 BLHS (tại trang 8 bản án số 838/2013/HSPT). Kết luận này hoàn toàn không căn cứ, sai sự thực, vì chưa bao giờ tôi nhận tội hoặc thừa nhận có hành vi “tuyên truyền chống nhà nước”. Những lời nói, việc tôi làm là phù hợp Hiến pháp cũng như pháp luật hiện hành. Tôi, sinh viên, công dân Việt Nam tôi góp tiếng nói “tham gia quản lý nhà nước và xã hội, thảo luận các vấn đề chung của cả nước và địa phương, kiến nghị với cơ quan nhà nước…” là quyền và nghĩa vụ như Điều 53 Hiến pháp 1992 minh định. Mặt khác trong suốt quá trình tiến hành tố tụng, chưa có cơ quan nhà nước nào đứng ra buộc tôi đã “tuyên truyền chống họ”, chống như thế nào, hậu quả chống ấy của tôi gây ra như thế nào?… Không có căn cứ chứng minh cụ thể là vi phạm Điều 63 BLTTHS. Ngay cả Bản án phúc thẩm cũng chưa thống nhất khi lúc thì cho rằng tôi “cũng đề nghị xem xét…để giảm nhẹ hình phạt” (trang 8), lúc thì ghi: “Đối với bị cáo Uyên kêu oan…” (trang 9). Đến trang 11 thì xét thấy: “Đối với bị cáo Nguyễn Phương Uyên kháng cáo cho rằng không phạm tội…”. Hay trang 8 ghi nhận rõ: “Bị cáo Nguyễn Phương Uyên trình bày (tại Tòa): Bị cáo không phạm tội ở Long An…Tòa án Tỉnh Long An xét xử bị cáo là không đúng thẩm quyền. Bị cáo không chống nhà nước mà chỉ chống đảng cộng sản Việt Nam, đảng cộng sản không phải là nhà nước nên bị cáo không phạm tội theo Điều 88 BLHS….”
Trước đây, Bộ luật Hình sự năm 1985 có tội danh: “các tội chống nhà nước xã hội chủ nghĩa anh em” (Điều 86), nhưng nay Bộ luật Hình sự 2000 đã bỏ tội danh này. Căn cứ Điều 2 Bộ luật Hình sự: “Chỉ một người phạm một tội đã được BLHS qui định mới phải chịu trách nhiệm”, như vậy, việc tôi chống Trung Quốc không phải là tội phạm. Cũng vậy, Bộ luật Hình sự không có tội danh nào qui định hình phạt đối với “người nào chống đảng CS”, tôi cũng không phải đảng viên, vì vậy không thể cho rằng tôi chống đảng (nếu có) là chống nhà nước được. Điều 2 Hiến pháp 1992 qui định: “Nhà nước CHXHCNVN là nhà nước của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân. Tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân…” hoàn toàn không có từ nào nói “nhà nước là của đảng, quyền lực nhà nước là của đảng…”. Thế nên việc tôi “sử dụng hai mảnh vải trắng, lấy máu pha loãng với nước, rồi dùng ngón tay chấm viết, một mảnh có nội dung phỉ báng đảng cộng sản Việt Nam, mảnh vải còn lại có nội dung về Trung Quốc” (trang 3) không thể dùng làm căn cứ kết tội tôi là “chống nhà nước” được.
Trong khi cả bộ máy nhà nước đang khẩn trương từng ngày, từng giờ chống tham nhũng (tiêu cực) và lòng dân đang sôi sục chống giặc ngoại xâm (giặc Tàu) thì chính kiến của tôi ủng hộ những việc làm này là có công chứ không có tội.
Tòa án kết tội tôi, buộc tôi phải chịu án tù treo, 10 tháng 2 ngày giam giữ oan ức, và bị phân biệt đối xử. Tôi yêu cầu cơ quan chức năng có thẩm quyền xét lại vụ án, trả lại sự trong sạch, vô tội cho một nạn nhân như tôi.
KIẾN NGHỊ
Qua toàn bộ nội dung trình bày trên, để đảm bảo sự thật khách quan, đảm bảo tôn trọng pháp luật, đảm bảo quyền công dân, kính đề nghị Quý lãnh đạo xem xét giải quyết: Có kháng nghị theo trình tự Giám đốc thẩm đối với Bản án phúc thẩm số 838/2013/HSPT để xét xử Giám đốc thẩm quyết định hủy bản án phúc thẩm số 838/2013/HSPT và đình chỉ giải quyết vụ án.
Trân trọng,
NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN
March 18, 2014
SV Nguyễn Phương Uyên: Đề nghị Giám đốc thẩm hủy bản án Phúc thẩm
by Nhan Quyen • Nguyen Phuong Uyen
NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN, sinh năm 1992.
Địa chỉ : thôn Lâm Giang – xã Hàm Trí – huyện Hàm Thuận Bắc – tỉnh Bình Thuận.
VRNs | 17.03.2014
Bình Thuận – Sinh viên Nguyễn Phương Uyên, người đang chịu bản án ba năm tù treo vì bị quy tội Tuyên truyền chống phá nhà nước CHXNCNVN, theo điều 88 BLHS. Tuy nhiên, ngay trong phiên tòa Sơ thẩm và Phúc thẩm diễn ra tại tỉnh Long An trong năm 2013 vừa qua, sinh viên Nguyễn Phương Uyên đã tự biện hộ cho mình rằng “Chống đảng Cộng sản thì không phải chống nhà nước”. Điều này quả đúng như vậy, vì không thể đồng hóa một tổ chức của ba triệu thành viên với một tổ quốc có 90 triệu dân với lãnh thổ và lãnh hải được cả thế giới công nhận.
VRNs xin chuyển đến quý độc giả nội dung chính của Đơn kháng cáo đề nghị Giám đốc thẩm của nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên.
Trân trọng trình bày
1. Ngày 16/05/2013 Tòa án nhân dân tỉnh Long An ra Bản án sơ thẩm số 37/2013/HSST tuyên tôi phạm tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” (“Bản án sơ thẩm số 37/2013/HSST”).
2. Không đồng ý với kết luận của Bản án sơ thẩm số 37/2013/HSST nên tôi làm đơn kháng cáo theo thủ tục phúc thẩm. Ngày 16/08/2013 Tòa án nhân dân tối cao tại TP.HCM ra Bản án phúc thẩm số 838/2013/HSPT (“Bản án phúc thẩm số 838/2013/HSPT”).
3. Xét thấy Bản án phúc thẩm số 838/2013/HSPT có kết luận không phù hợp với những tình tiết khách quan của vụ án. Cụ thể: Tôi nhận thấy bản thân không hề vi phạm điều 88 Bộ luật Hình sự “Tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, việc tòa án sơ và phúc thẩm buộc tội tôi là hoàn toàn dựa trên nhận định chủ quan, cả hai bản án đã tuyên là vô căn cứ, không hề có cơ sở pháp lý chứng minh tôi phạm tội.
Hơn thế nữa những gì ghi trên hai bản án là không đúng sự thực, như việc kết luận tôi nhận tội, đồng ý đã vi phạm điều 258 BLHS (tại trang 8 bản án số 838/2013/HSPT). Kết luận này hoàn toàn không căn cứ, sai sự thực, vì chưa bao giờ tôi nhận tội hoặc thừa nhận có hành vi “tuyên truyền chống nhà nước”. Những lời nói, việc tôi làm là phù hợp Hiến pháp cũng như pháp luật hiện hành. Tôi, sinh viên, công dân Việt Nam tôi góp tiếng nói “tham gia quản lý nhà nước và xã hội, thảo luận các vấn đề chung của cả nước và địa phương, kiến nghị với cơ quan nhà nước…” là quyền và nghĩa vụ như Điều 53 Hiến pháp 1992 minh định. Mặt khác trong suốt quá trình tiến hành tố tụng, chưa có cơ quan nhà nước nào đứng ra buộc tôi đã “tuyên truyền chống họ”, chống như thế nào, hậu quả chống ấy của tôi gây ra như thế nào?… Không có căn cứ chứng minh cụ thể là vi phạm Điều 63 BLTTHS. Ngay cả Bản án phúc thẩm cũng chưa thống nhất khi lúc thì cho rằng tôi “cũng đề nghị xem xét…để giảm nhẹ hình phạt” (trang 8), lúc thì ghi: “Đối với bị cáo Uyên kêu oan…” (trang 9). Đến trang 11 thì xét thấy: “Đối với bị cáo Nguyễn Phương Uyên kháng cáo cho rằng không phạm tội…”. Hay trang 8 ghi nhận rõ: “Bị cáo Nguyễn Phương Uyên trình bày (tại Tòa): Bị cáo không phạm tội ở Long An…Tòa án Tỉnh Long An xét xử bị cáo là không đúng thẩm quyền. Bị cáo không chống nhà nước mà chỉ chống đảng cộng sản Việt Nam, đảng cộng sản không phải là nhà nước nên bị cáo không phạm tội theo Điều 88 BLHS….”
Trước đây, Bộ luật Hình sự năm 1985 có tội danh: “các tội chống nhà nước xã hội chủ nghĩa anh em” (Điều 86), nhưng nay Bộ luật Hình sự 2000 đã bỏ tội danh này. Căn cứ Điều 2 Bộ luật Hình sự: “Chỉ một người phạm một tội đã được BLHS qui định mới phải chịu trách nhiệm”, như vậy, việc tôi chống Trung Quốc không phải là tội phạm. Cũng vậy, Bộ luật Hình sự không có tội danh nào qui định hình phạt đối với “người nào chống đảng CS”, tôi cũng không phải đảng viên, vì vậy không thể cho rằng tôi chống đảng (nếu có) là chống nhà nước được. Điều 2 Hiến pháp 1992 qui định: “Nhà nước CHXHCNVN là nhà nước của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân. Tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân…” hoàn toàn không có từ nào nói “nhà nước là của đảng, quyền lực nhà nước là của đảng…”. Thế nên việc tôi “sử dụng hai mảnh vải trắng, lấy máu pha loãng với nước, rồi dùng ngón tay chấm viết, một mảnh có nội dung phỉ báng đảng cộng sản Việt Nam, mảnh vải còn lại có nội dung về Trung Quốc” (trang 3) không thể dùng làm căn cứ kết tội tôi là “chống nhà nước” được.
Trong khi cả bộ máy nhà nước đang khẩn trương từng ngày, từng giờ chống tham nhũng (tiêu cực) và lòng dân đang sôi sục chống giặc ngoại xâm (giặc Tàu) thì chính kiến của tôi ủng hộ những việc làm này là có công chứ không có tội.
Tòa án kết tội tôi, buộc tôi phải chịu án tù treo, 10 tháng 2 ngày giam giữ oan ức, và bị phân biệt đối xử. Tôi yêu cầu cơ quan chức năng có thẩm quyền xét lại vụ án, trả lại sự trong sạch, vô tội cho một nạn nhân như tôi.
KIẾN NGHỊ
Qua toàn bộ nội dung trình bày trên, để đảm bảo sự thật khách quan, đảm bảo tôn trọng pháp luật, đảm bảo quyền công dân, kính đề nghị Quý lãnh đạo xem xét giải quyết: Có kháng nghị theo trình tự Giám đốc thẩm đối với Bản án phúc thẩm số 838/2013/HSPT để xét xử Giám đốc thẩm quyết định hủy bản án phúc thẩm số 838/2013/HSPT và đình chỉ giải quyết vụ án.
Trân trọng,
NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN